itaexpress / Tin ITA / Bạn đọc viết / Cảm nhận / Chiều quê

Chiều quê

Ảnh: www.icfb.net

Chiều quê không có chỗ cho những tất bật, bon chen; không có chỗ cho những toan tính, hơn thua ở đời...

Những buổi chiều trong tôi thật quen và thật lạ, nhất là những buổi chiều quê. Cũng là trời xanh, ráng vàng, mây trắng nhưng thanh sắc của ngày tàn chưa bao giờ trùng lặp, chưa bao giờ nhàm nhạt trong cảm thức của tôi. Chiều nơi đây mang hồn quê dịu mát, thanhh bình. Cái hồn quê cũng không thể quên được. Nó sẽ hiện về như một niềm an ủi khi con người chao đảo giữa chợ đời…

Tôi đã trở về nhà, trèo lên gác thượng và lắng nghe chiều xuống. Ngước mắt lên cao, nơi ấy trong mắt tôi là một mảng trời thiên thanh có dải mây trắng vắt ngang, vàng ửng, có cánh diều chao nghiêng, ngoặt một vòng xuống thấp rồi lại vút lên cao như dấm dứ trêu ngươi, như muốn khoe cái vẻ hồn nhiên và duyên dáng của mình. Phía bên kia con sông, con đường xuyên ruộng tung lên từng lớp bụi cám đằng sau những bánh xe lũ lượt đi - về. Những làn bụi ấy cứ tung lên là là theo gió, rồi nhẹ nhàng đáp xuống, lặn biến mất tăm vào cái màu xanh non mỡ màng mêng mông của biển lúa mạ....

Chiều quê không có chỗ cho những tất bật, bon chen; không có chỗ cho những toan tính, hơn thua ở đời... Khi những tia nắng chỉ còn như những chiếc rẻ quạt nan cuối cùng hắt lên phía chân trời đằng tây từng vệt dài tím sẫm, khi tiếng chuông nhà thờ vẳng xa trong gió… nhịp đời, nhịp thời gian dường như chậm lại. Và tôi bất chợt nhận ra: tôi đang mở rộng lòng mình để cảm nhận cái lắng sâu thanh bình của khoảng khắc tà huy.

Nguyên Nhi