itaexpress / Tin ITA / Đời sống / Phóng sự - Ký sự / Chân dung một cá độ

Chân dung một cá độ

Nguồn: mtv.net.vn

Mặc kệ vẻ thơ mộng về chiều của hồ Gươm, mặc kệ những vị khách Tây ba lô ngồi chiêm ngưỡng Hà Nội xung quanh và mặc kệ vẻ yêu kiều của người ngồi đối diện, B ghếch chân lên ghế, ngậm Mal đỏ nhả khói mù mịt và không ngừng tuôn những tiếng chửi thề trước hoặc sau mỗi câu nói.

Hoàn toàn thản nhiên…

Cá độ bóng đá, những điều còn chưa biết
Cá độ và quá trình chuyên nghiệp hóa bóng đá

Cao 1m68, người sắt lại, một vẻ láu cá, ranh ma, một vẻ nghĩa hiệp lẫn một chút của kẻ đọc sách… tôi gặp B lần đầu tiên trên quán café Phố Cũ, 11 Hàng Bông, mặc kệ vẻ thơ mộng về chiều của Hồ Gươm, mặc kệ những vị khách Tây ba lô ngồi chiêm ngưỡng Hà Nội xung quanh và mặc kệ vẻ yêu kiều của người ngồi đối diện, B ghếch chân lên ghế, ngậm Mal đỏ nhả khói mù mịt và không ngừng tuôn những tiếng chửi thề trước hoặc sau mỗi câu nói. Hoàn toàn thản nhiên…

Trong một câu chuyện không liên quan gì đến bóng bánh của chúng tôi luôn bị ngắt quãng bằng những cuộc điện thoại (và sau này cũng vậy), những cuộc điện thoại chỉ có một nội dung: “Chuẩn bị đi, tý tao qua lấy! Dm! Không thì mày mang lên Nguyễn Hữu Huân vứt đấy cho con em tao…”

Thời gian biểu của một cá độ

Bình minh của B là lúc 1 đến 3h chiều, B ăn sáng, không, giờ đấy phải là ăn trưa, ăn chiều rồi bằng một tô mì tôm nấu vội. Hắn lọ mọ tự lo lấy bữa sáng cũng là bữa trưa của mình vì vợ hắn đã đi làm, rồi hắn cưỡi con Dylan luồn lách vào mọi hang cùng ngõ hẻm để lấy tiền, tiền của những con bạc đánh qua hắn của đêm qua hay nhưng đêm trước. Có thể hiểu nôm na như hắn giống như thư ký đề vậy. Hắn ăn tối ở bất kỳ một quán nào bên đường, có lần hắn kể bữa ăn nhiều khi kỷ lục là 2 phút (?). Hắn về nhà, leo lên căn gác trên một khu tập thể già nua khi đã nửa đêm, dám mắt vào một bên là ti vi, một bên là chiếc máy tính nối mạng để theo dõi tỷ lệ cá cược… Hắn vào với vợ và thằng con trai khi trời đã tưng tửng sáng, tức là khi không còn một trận bóng nào ở bên kia trái đất. Có lần vui mồm thằng bạn hắn trêu: “Cho khéo vào cái giờ ấy, vợ hắn cũng chả phân biệt được là anh chồng hay là anh hàng xóm”. Hắn cười hềnh hệch..

Không thể nào bình yên

B hơn tôi 10 tuổi, sinh trưởng trong một khu phố nổi tiếng hảo hán, đã từng làm rất nhiều nghề, sách đọc chất đầy nhà, nhiều quá phải mang đi gửi… rồi loanh quanh lại làm trung gian cá độ. “Anh chỉ làm ăn phần trăm, còn không chơi bạc. Có hai thứ tuyệt đối tránh, đó là ma tuý và cờ bạc…”. B đã tuân thủ điều đó được bao nhiêu năm lăn lộn và tôi được biết, B cũng được giới giang hồ nể vì điều đó….

Một chiều cuối năm, trong quán trà, vẻ thất thần của B khiến tôi nghi hoặc. Ra là đêm qua, chỉ vài tiếng đồng hồ, B đã thua tới hơn 260 triệu, chủ nợ xiết, phải trả trong vài ngày…

B đã không tránh được điều ấy, mà thực ra, ai cũng biết, nếu B còn tiếp tục làm trung gian cá độ thì từ làm trung gian đến cá độ chẳng mảy xa. Đã giáp Tết, hắn buộc phải mang con Dylan đỏ chót đi bán để xoay tiền trả nợ.

Rồi một ngày, cái tin B bị chém đã ập đến. B đi đòi tiền độ bóng, bị mấy thằng nó quây… cũng còn may, không mất mạng cũng không mất… bộ phận nào, chỉ khâu mười mấy mũi ở mặt và tay. Những ngón tay của hắn sưng to như hoa chuối. Trên giường dưỡng thương, vừa ăn mấy quả cam mà người thân vừa bóc, B vừa lên kế hoạch trả thù….

Có lần B ghé thăm khi tôi bị tai nạn xe máy, đang ngồi chơi bỗng nhiên B đứng dậy tiến về tủ giày dép, rất bình thản, B lấy một khẩu K59 giắt ở sau lưng, cất vào, mặc kệ mắt tôi trố ra:

- Anh để nhờ một tý

- Nhưng nó ở đâu ra thế?

- À, anh mượn, định dùng… nhưng tối qua nghĩ thế nào lại thôi, tý nữa đem giả người ta…

… Đến trang nhật ký phập phng: “Ai cho tao lương thiện?”

Tôi lần mò tìm những thông tin về B trong nỗi phập phồng, nhỡ đâu B làm thật thì…Thật may, hắn đã không làm như lời hăm doạ hôm nào: “Máu người chứ có phải là máu chó đâu mà con vợ thằng ấy bảo đền bù, mk!..”. Tôi tìm thấy những dòng này trong blog của B, cái blog viết đủ thứ bụi bặm của cuộc sống, ở cuối mỗi trang, B để câu hỏi của Chí Phèo làm chữ ký: Ai cho tao lương thiện?

“Thời gian gần đây tôi gặp nhiều chuyện không hay, rất nhiều đêm tôi mở tủ lấy ra cái món đồ mà tôi cất kỹ , kể cả vợ con không ai biết. Tôi mân mê từng mẩu đồng nhỏ tròn như ngón tay út con trai tôi và nhẩm chúng có đủ cho những kẻ mà tôi thù hận không.
Lăn chúng qua lại trong lòng bàn tay, tôi hình dung chúng nằm trong đầu của bọn người kia. Tất cả sẽ giải quyết trong vòng vài giây, mọi bức bối, uất hận sẽ tan biến trong lòng bàn tay một cách mau chóng.

Khoảnh khắc nào đó mà bạn quyết định sẽ thay đổi cả cuộc đời của bạn. Đứa con thơ mười mấy tháng đang say sưa trong giấc ngủ. Đôi má nó hồng hào căng bụ, cái miệng xinh xinh , vầng trán rộng sáng ngời, hàng lông my cong cong ngộ nghĩnh.

- Nó thỉnh thoảng gọi bố ơi, rồi ngơ ngác nhìn quanh nhà.

Tôi lau nước mắt đang chảy trên má mình, lau luôn cả nỗi hận thù đang bốc ngút ngàn trong đầu những hôm qua. Một mùa xuân đang len lỏi đến trong đêm. Tết này tôi sẽ đưa vợ con đi thăm mộ ông bà ngoại. Ra Tết sẽ đi thăm mộ ông nội. Vợ tôi mất bố mẹ sớm, tôi thì mất bố sớm. Trong bất cứ lúc nào, kể cả lúc ngập trong tiền bạc, hạnh phúc nhất cũng là lúc tôi mong có bố tôi bên cạnh….”

Nhưng, chuyện hận thù và trò đen đỏ quanh trái bóng không phải ai cũng biết dừng lại như B…

(Còn nữa…)