itaexpress / Tin ITA / Đời sống / Phóng sự - Ký sự / Nói chuyện với người câm

Nói chuyện với người câm

Ảnh: Mỵ Kiều

Cao, thanh tú, da trắng, tóc đen dài và gương mặt luôn tươi như hoa. Tên cũng đẹp như người. Là ấn tượng của tôi hay bất cứ ai khi gặp Nguyễn Thị Mỹ Kiều lần đầu tiên, nhưng với Nhan Sắc, tạo hóa quả khéo trêu ngươi…

Cuộc trò chuyện trên giấy

Nếu là người khác, họ rất có thể sẽ có một sự mặc cảm, tự ti hoặc không gần gũi khi giao tiếp với người khác, vì những khiếm khuyết của tạo hóa đối với bản thân họ, vì bẩm sinh hay vì một lý do nào đó. Nhưng Kiều thì khác, cô ấy chủ động và cởi mở. Sau mỗi dòng chữ vội vàng và loằng ngoằng của tôi là những nét chữ rất chậm, nắn nót của Kiều do tôi không nói chuyện với Kiều bằng ký hiệu ngôn ngữ ngón tay đuợc. Trên những nét chữ còn rõ sự vụng về ấy, là hoàn cảnh, là công việc, là cuộc sống, là tâm tư của một cô gái câm xinh đẹp. Tôi đồ rằng, Kiều mới được học đọc, học viết chữ. Kiều viết chậm, đọc chậm vì thế nên Kiều rất ít viết, chủ yếu trả lời qua thái độ và qua đôi mắt. Chao, đôi mắt của giai nhân... không u buồn mà luôn rực sáng.

Sinh ra và lớn lên ở Bình Thuận, 15 tuổi vào Sài Gòn ở với cậu. Kiều đã làm rất nhiều nghề trước khi đến làm nhân viên cho quán cà phê Sunflower ở 173 Trần Huy Liệu, quận Phú Nhuận. Có lẽ vì thế mà Kiều dạn dĩ hơn chăng.

 
 
  Buồn như cái móng tay thôi. Ảnh: Mỵ Kiều  

Đỏ mặt – tình yêu

- Kiều ơi, xinh thế, ối anh chết nhề?

Đáp lại câu hỏi trên giấy của tôi là một gương mặt ngớ ngác. Có lẽ, Kiều chưa hiểu câu hỏi nên tôi phải phân trần:

- Nghĩa là khối anh yêu nhề?

- Chưa, bây giờ Kiều chưa yêu đâu.

- Thế có anh nào tỏ tình chưa?

Đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy.

- Thế Kiều thích ai chưa?

(Lắc đầu nhiều hơn, cười xấu hổ)

- Điêu nhá, Kiều điêu nhá. Kiều xinh thế cơ mà…

Kiều lấy tay che miệng cười ngất, má đỏ dựng.

- Kiều ơi, nói bằng tay câu “Em yêu anh” như thế nào?

 
 
  Phương thức giao tiếp duy nhất với người ngoài.
Ảnh: Mỵ Kiều
 

Kiều lại lắc đầu nguầy nguậy, má đỏ bừng, vội vã viết vào giấy, những dòng chữ cố gắng nắn nót nhưng vẫn không giấu được nét vụng về của một người không hay hoặc không quen viết:

- Kiều không biết đâu.

- Điêu thế ! Mình mà là con trai, yêu Kiều ngay. Ôi giời, ở đâu ra có người xinh thế mà lạ chưa có anh nào tỏ tình. Kiều là Kiều nói điêu nhé !

Phản ứng duy nhất của Kiều là cười tươi, tôi chưa thấy ai cười tươi như cô ấy, hai tay ôm lấy má, đỏ bừng. Tôi tin vào hành động rất thiếu nữ của cô gái gần ba mươi tuổi ấy và, tự nhiên thấy xót xa…

Buồn như cái móng tay

- Làm ở đây Kiều đưc trả bao nhiêu một tháng?

- 700 ngàn ?

- Sài Gòn và 700 ngàn ? Thế Kiều có đủ sống không?

Gương mặt xinh đẹp lại tươi rói gật đầu rất hồn nhiên thay cho câu trả lời.

- Kiều ơi, có lúc nào Kiều thấy buồn không ?

Gật. Đôi mắt đẹp thoáng nhìn xa…

- Nhiều không ?

Lắc đầu. Cô gái xinh đẹp nheo mắt cười nhìn tôi, vẫn nụ cười tươi như hoa, rạng rỡ như ánh dương, rồi Kiều đưa ngón tay út lên. Ừ, buồn như cái móng tay út này thôi… Cả hai chúng tôi cùng cười, tôi nghe như có tiếng xót xa nhói nhói... Từng ngón tay Kiều cũng đẹp. Chao ôi là Nhan sắc.

 
 
  Em cũng là Nhan sắc. Ảnh: Mỵ Kiều  

Chào Kiều ra về, chúng tôi hẹn gặp lại nhau. Tự nhiên tôi lại nhớ đến « Đàn bà xấu thì không có quà » của Y Ban. Còn Kiều của tôi… Không, Kiều rất đẹp, tên sao người vậy. Nhưng sao món quà của cuộc sống vẫn chưa một lần Kiều được chạm vào tay. Bàn tay thanh tú của giai nhân chậm, nắn nót viết những câu đàm thoại, má đỏ lựng khi nghe nhắc đến chữ tình yêu y hệt một thiếu nữ đang dậy thì. Chỉ khác, cô gái câm xinh đẹp ấy trả lời câu hỏi về tuổi của mình, không chút ngập ngừng :

- Kiều 26 tuổi.

Sài Gòn tháng 6/2007

Mỵ Kiều