itaexpress / Tin ITA / Kinh tế / Gương mặt / Đừng quên, bạn có quyền Ước mơ …

Đừng quên, bạn có quyền Ước mơ …

Ảnh Mỵ Kiều

Loằng ngoằng những nét cọ loằng ngoằng về hắn – Trưởng phòng dịch vụ của Công ty Cổ phần Vietnam2You, Dương Văn Mạnh, sinh năm 1987. Những thất bại làm và cả những việc hắn đã làm được, những dự định và ước mơ (hay tham vọng) của hắn…

Phụ huynh - Kỳ vọng và vỡ mộng

Hắn lớn lên trong sự nâng niu hết mực của bố mẹ, là con một nên hắn được chiều chuộng hơn so với nhiều bạn bè cùng trang lứa mặc dù gia đình hắn cũng không thuộc loại khá giá gì cho lắm … Và vì là con một nên bố mẹ đặt rất rất nhiều hi vọng vào hắn – cậu ấm trong nhà.

Chính vì thế hắn được bố mẹ cho học trong một trường bán trú mãi cho đến hết cấp 2, cấp 3 may mắn hắn chuyển sang một trường quốc lập học nửa ngày – từ ngày đó hắn mới hiểu xung quanh mình thật rộng lớn …

Song song với việc học ở trường, hắn mải miết tìm hiểu những thứ xung quanh mình để rồi học lực ba năm cấp III chỉ là trung bình. Đến năm lớp 10 bố hắn buồn quá quát mắng, hoá ra hắn sợ, lần đầu tiên nghĩ đến cái chết, hắn viết lá thư tạm biệt mọi người, hắn cầm banh xe lam định cứa vào tay, may rằng vừa cứa nhẹ đủ chảy máu thì hắn khóc thét lên khi tưởng tưởng đám ma của mình … ra là hắn không đủ nghị lưc chết .

Bố mẹ hắn là dân lao động, kinh doanh nhỏ nên chỉ mong hắn học đại học, trở thành ông nọ bà kia, hai cụ đã cố gắng thu xếp cho hắn thi vào trường Học viện Cảnh sát – nhưng hắn biết sức học của mình không thể và tính khí của hắn, có giời chứng dám, không hợp với nghề Cảnh sát tý nào – và lẽ dĩ nhiên hắn không đỗ một trường đại học nào. Hắn thích máy tính từ khi được mua một chiếc năm lớp 8 – hắn mày mò đủ thứ và máy thường xuyên hỏng – hắn nhớ những ngày đó cài lại hệ điều hành mất 150 nghìn, số tiền này ngày đó khá lớn và xót với gia đình hắn – hắn mê máy tính như bao cậu học sinh khác, mê đến nỗi mỗi lần học hành vớ vẩn bố hắn lại dọa đập máy tính còn hắn thì khóc thét. Việc trược đại học là cú shock lớn với bố mẹ hắn, bao hi vọng của hai cụ đều dành cho hắn mà, suốt một tuần liền, đêm nào bố hắn cũng quát mắng hắn. Ngôi nhà chỉ có 21m2 thôi, quá bé để ngăn phòng, nên những lời trách mắng của bố, hắn đều nghe rất rõ. Suốt một tuần đêm nào mẹ cũng lo, cha cũng mắng, hắn chỉ biết chùm chăn mà khóc – sau đó một năm trời bố hắn không dám nhìn mặt họ hàng vì xấu hổ về hắn, ông chuyển ra một căn nhà khác để không còn phải nhìn thấy đứa con vớ vẩn như hắn. Mẹ thì cũng theo sang nhà khác cùng bố, túc tắc về nhà chăm sóc hắn thôi.

Chân dung của người có câu nói cửa miệng:
“Tôi có quyền thành công từ rất sớm”. Ảnh Mỵ Kiều

Thành Roma, đại học không phải con đường duy nhất

Sau đó thì hắn cũng chọn học ngành công nghệ thông tin (CNTT) mà hắn thích, hắn học ở NIIT – Học viện CNTT Ấn Độ. Và hắn cũng lên Phan Chu Trinh ba ngày một tuần học chứng khoán – ngày đó chứng khoán không tấp nập như bây giờ, những cổ phiếu đầu tiên hắn sở hữu là FPT.

Loằng ngoằng rồi hắn được nhận vào FPT SMS làm nửa ngày, phòng Content với công việc là xử lý hình ảnh to thành nhỏ, chuyển nội dung bài hát dài thành ngắn – để dành cho làm hình nền điện thoại và nhạc chuông – may mắn anh sếp hắn ngày đó khá tinh ý cuối cùng để hắn quản lý những người khác làm công việc nhạc chuông hình nền cho điện thoại, còn công việc của hắn là nghĩ thêm các ý tưởng dịch vụ. Thế nhưng không lâu sau hắn cảm thấy chán ngán, hắn vẫn thích làm kinh doanh, anh sếp của hắn vẫn rất tinh ý đồng ý để hắn và một chị nữa làm thêm mảng kinh doanh, hắn còn nhớ khách hàng đầu tiên hắn và đồng nghiệp gặp đề nghị hợp tác làm mobile maketing qua tin nhắn điện thoại là Microsoft Việt Nam, nhưng dịch vụ ngày đó không triển khai được …

Rồi hắn xin sang phòng Kinh doanh vì cảm thấy phù hợp hơn với mình, nhưng thời gian này phòng kinh doanh đang tập trung và mảng tin nhắn trên truyền hình – còn hắn thì nghĩ cần mở rộng ra mảng doanh nghiệp, mở rộng mobile maketing – chính điều này sau đó anh PGĐ hỏi hắn: “Muốn chứng minh muốn khẳng định mình à?” Hắn trả lời “Không”! Hắn chỉ muốn tốt trong công ty mà thôi. Và trong cuộc họp toàn công ty, hắn đã nói “Trong bộ phim bộ phim Ngựa thành Troa – trước cuộc chiến, vị thủ lĩnh nói với quân lính của mình rằng : phía trước chúng ta không phải là quân địch, phía trước chúng ta là sự bất tử, và trong trận chiến đó vị thủ lĩnh và quân lính của mình dành chiến thắng – nhưng ở công ty chúng ta vị thủ lĩnh không còn thực sự máu, không thực sự muốn chiến đấu …” hắn đã nói thế, và ngày hôm sau hắn nhận được một email là không phù hợp với công việc … và nên nghỉ .

Hắn nghỉ ở nhà nửa tháng, sau đó gửi e-mail cho anh Tiến – Tổng Giám đốc Công ty phân phối FPT (FDC) ngày đó, một người nổi tiếng với câu nói với các sếp ở FPT hồi còn là nhân viên “Các anh ngu bỏ mẹ”, sau rồi tôi trở lại FDC tại Ban phát triển kinh doanh của FDC.

Sau đó gần nửa năm hắn xin nghỉ để theo ước mơ “làm 1 cái gì đó”.

Chấp nhận thách thức!

Luôn thường trực một suy nghĩ trong đầu “phải làm một cái gì đó”, hắn quyết định tạm dừng các công việc đang thực hiện, dành ba tháng cho việc đi du lịch, đi để thấy mình lớn, đi để tầm nhìn và vốn hiểu biết rộng hơn.

Dương Văn Mạnh ngoài đời. Ảnh Mỵ Kiều

Thế nhưng kế hoạch đó chưa thực hiện được bao nhiêu, nhận được lời đề nghị về phát triển công ty Vietnam2you (Siam2you – Thái Lan) làm về dịch vụ giá trị gia tăng trên điện thoại di động, hắn lưỡng lự, đơn giản vào thời điểm này các công ty làm về giá trị gia tăng trên điện thoại di động đều gặp nhiều khó khăn, mật ít ruồi nhiều, những công ty làm về lĩnh vực này mọc lên như nấm, những công ty lão làng thì đã có lòng tin của khách hàng trên thị trường. Không biết bao công ty làm về lĩnh vực này thành lập rồi lại âm thầm biến mất, nhưng hắn vẫn tin vào tiềm năng của lịch vực này, thách thức một hướng đi mới, một cách làm và những góc nhìn khác. Hắn chấp nhận thách thức với vị trí trưởng phòng phát triển dịch vụ và nhận thêm phần kinh doanh về phía mình. Với sologan “SMS Services for you” – hắn tin vào những ý tưởng và cách nhìn mà hắn và các đồng nghiệp thực hiện.

Thách thức khiến cho hắn luôn quán triệt hai điều hắn thấm nhất mà hai vị sếp cũ của hắn đã dậy là: “ném đá dò đường”, “muốn nên sự nghiệp lớn thì phải năng la cà”, “quản lý thì phải giao quyền cho người khác nữa”.

Vốn là kẻ ôm đồm, nhân một chuyến công tác miền Nam, hắn đứng trước một thị trường trẻ, sôi động và luôn tìm kiếm những gì đó độc đáo, trở về Hà Nội, hắn quyết định tái thành lập SaMi Group cùng với cậu bạn, vốn trước đây chuyên trang trí điện thoại thành nhóm thiết kế quần áo, nội thất, website … với thương hiệu SaMi – hiện tại bọn hắn đang thiết lập hệ thống các cửa hàng cùng kết hợp với SaMi: 102 Đội Cấn, 72 Phạm Ngọc Thạch, 6 Trần Cung, hi vọng hệ thống cửa hàng kết hợp cùng SaMi sẽ nhiều hơn và sản phẩm sẽ sớm ra mắt thị trường vào tháng 9/2007.

Không ngừng mơ ước

Ước mơ thì vô vàn, nhưng ước mơ lớn nhất bây giờ là phát triển những thứ đã có thật tốt, sau đó là một cty cổ phần mang tên Mắt Việt (V-Eyes) chuyên phát triển các ý tưởng quảng cáo …, M-Auto với việc trang trí xe ô tô từ nội thất, nhập khẩu xe ô tô cũng như là một quán café ô tô với phong cách mỗi bàn trong quán là một chiếc xe ô tô …

Song song với công việc ở công ty hắn còn nuôi dưỡng ước mơ hệ thống các quán café ô tô mà mỗi bàn tại quán là một khung xe ô tô tại Hà Nội, ước mơ sản xuất những chai trà xanh từ trà mạn Việt Nam, ước mơ về những trung tâm gia sư mà gia sư hiểu học sinh như người anh người chị trong nhà …hắn còn rất nhiều ước mơ.

Mỵ Kiều