itaexpress / Tin ITA / Thể thao - Giải trí / Văn hóa đọc / Ru xanh – đi tìm sự sẻ chia trong thế giới nội tâm

Ru xanh – đi tìm sự sẻ chia trong thế giới nội tâm

Đầy ắp những nỗi niềm, những suy tư, trăn trở trong từng câu chữ của 42 bài thơ, Ru xanh khiến người đọc không thể gấp cuốn sách lại một cách bình thản.

Tâm sự của một cô gái xấp xỉ tuổi 30, sinh ra và lớn lên ở phố núi, từng là sinh viên Trường Đại học Sư phạm Hà Nội, vậy mà khi trở lại với cuộc sống ở quê nhà, bỗng thấy mình ngu ngơ, lạc lõng:

“Ông khuất núi

Con mới ra tới biển

Đại dương xanh, dòng đời xanh lạ lẫm”

(Dòng xanh)

“Em xách làn đi chợ

Nhận ra mình ngu ngơ giữa phố đông người”

(Cuộc sống thường)

Có lẽ cái cảm giác xa lạ ấy đã khiến cô tìm cách giấu mình đi:

“Tôi mang tôi giấu trên trang giấy

Nghe tôi

Nghe tiếng đời lăn

Qua bốn mùa tràn gió

Về nâng cánh diều thơ”

(Tôi mang tôi giấu trên trang giấy)

Nhưng dường như, ngay cả khi cô tìm cách giấu mình đi thì những buồn, vui của cuộc sống vẫn đeo bám cô:

“Tôi mang tôi giấu trên trang giấy

Nghe tiếng khóc, tiếng cười ở đâu đây”

(Tôi mang tôi giấu trên trang giấy)

Phải chăng, người con gái ấy quá mỏng manh, quá đa cảm? Mỏng manh nên ngay cả thứ cô chọn để giấu mình đi cũng hết sức mỏng manh – trang giấy. Và bởi quá đa cảm nên dù đã cố giấu mình đi rồi mà cô vẫn nghe được tiếng khóc, tiếng cười.

Đọc Ru xanh, có thể thấy thế giới trong thơ cô không rộng lớn, ồn ào như cuộc sống bên ngoài, mà đó là thế giới của nội tâm, thế giới của những suy tư, day dứt:

“Con quen được mẹ quan tâm, lo lắng

Nên quên cách bắt đầu trước cuộc sống riêng con”

(Thơ tặng mẹ)

Hay:

“Căn phòng vẫn sáng đèn

Chuông điện thoại ơi, thôi đừng ngân lên nữa

Ngọn lửa ẩn sâu vào trong đá

Bùng cháy lên rồi, ai dập lửa cho em?”

(Căn phòng sáng đèn)

Hay:

“Mẹ ơi! Nỗi buồn con

Có làm vợi niềm vui trong nụ cười mẹ?”

(Không đề)

Hay:

“Lá cứ hanh hao

Mùa cứ chang chang nắng

Đường tương phùng

Chúng mình đi cắm cúi

Có qua nhau?”

(Hỏi mình)

Hay:

“Kết lại niềm vui

Kết lại nỗi buồn

Hạt mặn mòi lăn vào trái tim tôi”

(Thành thật)

Trăn trở trước những thật – giả, đen – trắng của cuộc đời, cô gái ấy có lúc bật lên chua chát:

“Nét nhân văn được rao giảng to tát

Loay hoay tìm chỗ đứng trước chuyện bán, mua”

(Cuộc sống thường)

Có lúc lại lạc quan, đắm đuối, yêu đời:

“Đi qua mùa gió

Trái tim tôi hồi sinh

Và hát

Bản tình ca lửa cháy

Bản tình ca có vị đắng măng rừng

Có tiếng sáo huýt vang

Nơi phố phường chộn rộn

Tấp nập mưu sinh

Và tôi biết trái tim mình hát

Khúc hát ru xanh khắp các con đường”

(Ru xanh)

Lấy tên tập thơ là Ru xanh, phải chăng tác giả muốn tìm về với khoảng bình yên, tươi trẻ của tâm hồn mình? Hay để quên đi cái triết lý giản đơn mà đến giờ mình mới hiểu: “Cách một dòng sông – Là cách cả một mùa cuộn sóng” (Ngăn cách)?

Bằng những câu chữ dung dị, không bị bó buộc bởi thể thơ, vần điệu… tác giả dần đưa người đọc hòa vào thế giới nội tâm của riêng mình để cùng suy ngẫm, sẻ chia những suy tư, trăn trở về cuộc sống, về con người.

Bùi Nhung