itaexpress / Tin ITA / Thể thao - Giải trí / Đi & viết / Mưa Sài Gòn

Mưa Sài Gòn

Ảnh: Phạm Trung Kiên

Mùa mưa rồi đấy. Những cơn mưa chạy ngang thành phố vào buổi chiều…
Sài Gòn chợt mưa chợt nắng. Có vẻ vậy. Những tiết mùa dễ định nghĩa, đơn giản và quen thuộc.

Mưa ào đến rồi lại đi, như đã thế, đang thế và sẽ thế. Như người ta quả quyết rằng cô gái ấy rồi đến, rồi đi, rồi không ở lại…

Mưa Sài Gòn làm nên cá tính Sài Gòn, dữ dội, ồn ào, bạo liệt. Rồi lại dễ dàng quên nhau ngay…

Không như những cơn mưa âm thầm, dai dẳng mùa mưa Huế…

Không như những ẩm ương tiết mưa Hà Nội, mưa miền Bắc… Mưa phùn gió bấc cắt da cắt thịt tháng chạp ngày đông, mưa xuân, rồi mưa dầm tháng Ba, mưa hè, mưa rào, mưa đá tháng Sáu, mưa Ngâu tháng Bảy, mưa chuyển mùa sau mỗi lần mùa đi mùa lại. Lại có mưa khó gọi thành mưa, mà vẫn là mưa, như không như có. Có cả những mưa đền cây, mưa rươi, mưa giở giời, giở bão… Lại có cả những cơn mưa bóng mây, quàng cái đã hết, như một cô bé khóc nhè rồi cười ngay được…

Mưa Sài Gòn quên để mà thúc giục, quên mau để mà hối hả, quên để mà nắng gió ơ hờ. Quên để những con đường lại ngập tràn những còi xe, những nón mũ, những mặt người mang khẩu trang, những ngã ba ngã tư đèn đỏ chật ních người, nêm dày như nêm cối. Những cửa tiệm, shop thời trang, những hàng quán vẫn ồn ào náo nhiệt người mua kẻ bán, như chỗ ấy chưa từng có mưa…

Cũng như chiều nay nắng sáng. Vừa ra đến đầu hẻm đã gặp mưa, kịp mặc chiếc áo mưa đi đến chỗ hẹn trời đã nắng trở lại. Nếu kiên nhẫn hoặc không vội vàng, anh đã đứng lại trú mưa dưới một mái hiên, một cửa quán nào đấy. Và chờ cho mưa ngừng hẳn. Nhanh thôi, trước khi những con đường đã kịp nhộn nhạo người…

Kỷ niệm đêm đầu tiên với Sài Gòn anh giữ trong mình một cơn mưa thật lớn, mưa rầm rập trên mái tôn, lợp lên căn gác gỗ nhà một người bạn ở đường Bùi Viện – Quận 1. Đêm ấy vô tình anh đã nằm nghe trọn một CD nhạc Trịnh. “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi…”. Khi ấy anh còn rất trẻ, mới vừa qua tuổi đôi mươi chưa lâu, và chưa hề cảm thấy xao lòng trước những bài ca nặng ưu tư thân phận, không xao lòng trước cả cái từ mà thiên hạ vẫn thường gọi là “tha hương” thế nào. Anh khám phá Sài Gòn dần dần bắt đầu bằng cơn mưa đêm có tiếng ghi ta thùng với giọng trầm Khánh Ly trên một căn gác nhỏ rất đặc trưng như thế… Để rồi sáng mai ra trước cửa anh nhận ra thành phố vẫn sôi động không ngừng, nắng chang chang và nóng, như chưa hề có mưa…

Có lẽ ấy là cơn mưa Sài Gòn đầu tiên. Những cái gì đầu tiên cũng thường lưu nhớ rất lâu trong tiềm thức. Những cơn mưa sau đấy anh ko nhớ, hoặc rất mơ hồ, hoặc quên ngay. Kể cả cơn mưa ngay chiều hôm sau lớn hơn cơn mưa đêm qua rất nhiều. Mưa hôm sau ào ào, sầm sập đổ trắng xóa xuống con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Mùa hè ấy con đường còn đang trong thời kỳ nâng cấp. Ngập và lội với những vỉa hè tróc lở. Anh đi bộ, và đã xắn quần lội cả gần 2 km đi ra chỗ nhà khách chính phủ trên đường Nguyễn Du, ngồi uống trà đá cả buổi rồi phone cho bạn đón về… Hoặc ngay cả những ngày này có mưa, không đủ thời gian chờ mưa tạnh, anh đi bộ xuống cổng công ty mua chiếc áo mưa Tiện Lợi mỏng dính, khoác vào người rồi đi về. Đường về nơm nớp nỗi lo nhà dột, hẻm ngập nước tràn vào tầng 1.

Nhưng chưa kịp lo thì mưa đã lại tạnh. Lại kẹt xe ngay đầu hẻm. Ở cách nhà 500m mà không thể về ngay nhà. Cuối đường Lý Chính Thắng chen chúc những ô tô xe máy, còi xe inh ỏi bất lực. Chả còn ai nghĩ đến mưa. Chỉ mong sao về nhà sớm…

Từ dạo vào Sài Gòn anh dường như cũng mau quên, hoặc chẳng còn nhớ nổi một điều gì sâu sắc trọn vẹn. Đời sống cứ cuốn đi, cứ trôi tuột qua ngày này ngày khác. Những xúc cảm, những bè bạn, những lời nói, những hứa hẹn cứ mai một dần. Một ngày nọ anh giật mình khi có người bạn nhắc khéo. Ừ phải đấy, anh hời hợt đi rất nhiều, vô tâm đi rất nhiều. Trên những hối hả, những tụ tập, những ồn ào thường nhật, thì những khoảng lắng, những mơ mòng, những lắng nghe, những thấu hiểu bị chèn bẹp bởi muôn thứ cảm giác khác, ít có cơ hội chồi lên. Anh cũng làm sao khác được. Khi xung quanh người ta mê mải với những mục đích, những dự định làm giàu, những ước mơ nổi tiếng, thành đạt… Hay mỗi tuổi đi qua, người ta bào mòn nỗi nhớ dần đi, hời hợt dần đi, kể cả khi chẳng bị cuốn vào bất cứ vòng quay nào. Kể cả những niềm vui, những xúc cảm hơi màu mè cũng phải chật vật mới tìm kiếm lại được chút ít…

Mà mùa này thành phố ngày nào cũng mưa, ngày nào cũng nước. Mưa như tắm gội mỗi ngày. Như thể mỗi người ngày nào cũng có đôi điều thường nhật cần xí xóa hết đi…

Xí xóa hết trước khi chiều muộn, trước giờ cơm tối, trước khi người ta buộc phải ngồi nghĩ lại xem ngày hôm nay mình đã làm được gì cho những chuỗi lo toan chìm lấp…

Rất có thể những cơn mưa này một mai rời xa, một mai thực sự ở lại phía sau lưng. Nhưng anh chắc chắn một điều sẽ chẳng dễ quên đâu… Dù thoắt mưa thoắt nắng…

Sài Gòn chưa có cơn mưa cuối cùng…

Phạm Trung Kiên