itaexpress / Tin ITA / Đời sống / Phóng sự - Ký sự / Miệt mài ''tích đức'' trên dòng Ô Lâu

Miệt mài ''tích đức'' trên dòng Ô Lâu

Ông Nguyễn Tu - người trở đò miễn

phí trên dòng Ô Lâu

Đã 18 năm nay, trên dòng sông Ô Lâu có một chiếc đò miễn phí miệt mài hàng ngày đưa học sinh đến trường, người ốm đau đi bệnh viện. Người lái đò thiện tâm đó là ông Nguyễn Tu ở thôn Hạ Đồng, xã Hải Tân, Hải Lăng, Quảng Trị.

Mất hơn một giờ đồng hồ dò dẫm, chúng tôi mới đến được bến đò ông Tu. Sở dĩ có tên gọi bến đò ông Tu bởi lẽ đã 18 năm nay, ông là người duy nhất chèo đò ở bến sông này. Gặp ông đang dẫn các em học sinh lên đò trở về nhà sau khi tan trường, chúng tôi theo chuyến đò của ông sang thôn và được nghe câu chuyện cảm động về ông đò gàn.
Vào mùa mưa, thôn Hạ Đồng như một ốc đảo, lụt ngập cả tháng trời, hàng trăm nhân khẩu trong làng chỉ biết đưa mắt nhìn biển nước. Lo nhất là người sinh nở hay đau ốm nặng, khi Trạm y tế ở xa, đường đi khó khăn. Đã không ít người chết oan vì không kịp đưa đi cấp cứu. Còn học sinh phải đi học nhờ các trường ở xã Hải Thành, Hải Thiện xa xôi cả chục kilômét, nhiều em bỏ học vì không đến được trường. Một người đi chợ, cả xóm gửi mua đồ. 14 hộ dân thôn Hạ Đồng sống trong cảnh nghèo nàn, nhếch nhác.

Không đành lòng trước tình trạng học sinh phải bỏ học mỗi khi mưa xuống, vợ chồng tui bán mấy tạ thóc mua chiếc thuyền tôn nhỏ để đi lại. Bằng chiếc thuyền này, ngày 3 bữa, tui đã chở bao thế hệ học sinh của làng đến trường học chữ. Có đứa đã vào học cấp 3 trên huyện- ông Tu cho biết.
Từ khi có con đò nhỏ của ông, học sinh trong thôn không còn phải ngâm mình trong nước khi đến trường nữa. Rồi ông đi từng nhà vận động cho các em tiếp tục theo học. Vì theo ông, nếu bọn trẻ con không có kiến thức, trình độ thì thôn Hạ Đồng muôn đời không thoát được cái đói, cái nghèo. Hàng ngày, dậy lúc 5 giờ sáng, ông lọ mọ chống thuyền đi vòng quanh làng để gọi từng học sinh một, rồi con thuyền nhỏ mới cẩn thận rẽ sóng sang sông. Những trận lụt nước ngập cả tháng trời, ông phải bỏ việc thả lưới bắt cá nuôi gia đình để chuyên tâm vào việc đưa đò. Có chi mô, mình vất vả một chút nhưng lại được rất nhiều. Rồi mai đây mấy đứa nhỏ nó được học hành, nó trưởng thành và nó sẽ làm giàu quê hương. Tương lai nằm cả ở bọn nó chứ đâu - Ông Tu cười hiền.Người già con trẻ thôn Hạ Đồng ai cũng nhắc đến ông với lòng biết ơn và sự kính trọng. Họ thường biếu ông thúng khoai, nồi sắn hay mớ cá bắt được từ sông tươi rói. Bác Võ Văn Thế ở thôn Hạ Đồng nói: Cả thôn không có một cái điện thoại. Có gia đình con đi xa gọi điện về nhà phải nhờ người thôn kế bên đi kêu mất nửa buổi, nhìn đường xa cũng đủ ngán rồi. Trước đây trẻ con thất học nhiều lắm, may mà nhờ có chú Tu sớm hôm đưa đò. Chừ thì không ai phải bỏ học, ốm đau cũng có phương tiện rồi. Bà con nơi đây ai cũng chịu ơn chú.
Những ngày sóng yên gió lặng thì không sao chứ vào những ngày mưa bão thật đáng ngại. Ông Tu kể: Hôm đó, thuyền đi được nửa đường thì gặp gió lớn. Tay chèo của tôi trụ không nổi với con nước chảy xiết. Thuyền bị trôi dần theo con nước, lúc đó ai cũng hoảng loạn la hét. Tôi phải bảo các cháu ngồi yên và tôi lựa con sóng cho thuyền trôi một đoạn rồi tấp vào bờ. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Nước lớn, gió to mà đi ngược chiều là lật đò liền.
Nhờ có con đò, ông Tu đã cứu bao người bệnh thoát khỏi cửa tử trong gang tấc. Còn nhớ một đêm giữa năm 2003, ba người ngộ độc thức ăn khá nguy kịch, nước lũ thì ngập đồng, ông huy động bà con chuyển nạn nhân xuống thuyền, đưa lên bệnh viện cấp cứu kịp thời trong đêm và thoát chết.
Điều làm ông Tu trăn trở nhất là tuổi già sức yếu không cho phép ông đưa đò mãi được, nếu những chuyến đò từ thiện không còn, thì sự nghiệp học hành của trẻ em thôn Hạ Đồng trôi về đâu. Ông trăn trở: Cả thôn vẫn chưa có đứa nào được làm sinh viên cả. Tui thì mỗi ngày một già yếu đi. Biết khi nào con em của xóm được đến trường bằng cây cầu chắc chắn, nhỏ thôi cũng được?.
Anh Lê Văn Lục, Chủ tịch xã Hải Tân cho biết: Chúng tôi đã thông báo cho huyện về hiện trạng đời sống của người dân ở Hạ Đồng. Từ năm 1990, xã đã gửi kiến nghị lên cấp trên đề nghị cho xây một cây cầu, nhưng kẹt nỗi kinh phí chưa có nên đành chịu. Mỗi mùa mưa, chúng tôi phải chi 2 triệu đồng dựng tạm cầu treo, được ít bữa thì nước cũng cuốn đi luôn lại phải nhờ đến bác Tu.
Mùa mưa lũ năm nay vẫn chưa qua, chưa nói đến các năm sau. Vẫn còn đó cảnh chiếc thuyền tôn nhỏ bé giữa dòng nước mênh mông. Và trên bờ là những ánh mắt cầu mong của cha mẹ các học sinh về mỗi chuyến đò bình yên cập bến.

Theo Hoàng Minh (Bạn đường)