itaexpress / Tin ITA / Việt Nam trong mắt tôi / Hướng về quê hương / Khói lam chiều...

Khói lam chiều...

Đi xa mười mấy năm trời, vậy mà mỗi lần nhắc về quê hương bạn lại bảo, bạn nhớ, nhớ lắm… Không phải nhớ những con cá lóc nướng trui thơm thơm, bùi bùi mà tôi và bạn hay nướng ngoài đồng, cũng chẳng phải vị chua chua của trái xoài tôi hay hái cho bạn ăn… Lạ chưa, bạn nhớ nhất là hương khói lam chiều.

Những làn khói mỏng manh len lỏi trong từng góc rơm, khóm rạ, hương khói quyện vào cả một miền kí ức tuổi thơ của bạn và tôi.

Tôi và bạn lớn lên giữa những cánh đồng. Tuổi thơ không sung túc, không có những món đồ chơi đắt tiền như đám bạn trong lớp, nhưng chúng tôi có một gia tài vô giá đó chính là tình bạn thắm thiết giữa bạn và tôi, tình bạn thoang thoảng mùi khói đốt đồng mùa gặt.

Cánh đồng nhà bạn cách nhà tôi bằng một con đê nhỏ. Cứ mỗi chiều đi học về, bạn và tôi lại lỉnh kỉnh xách cần câu ra bờ kênh. Những con cá rô nhỏ, những con cá chép câu được là món ăn cho bữa cơm chiều của cả nhà. Thích nhất là mỗi khi bắt được con tép to to hay con cá lóc nhỏ, bạn lại bày cho tôi nướng trui. Cá lóc được bạn bọc trong lá chuối, tép được bạn xiên vào que tre và bếp của chúng tôi là đống rơm rạ bạn vừa gom được trên đồng. Mùi khói bốc lên thơm phưng phức, nồng nàn, mùi khói quyện vào con cá nhỏ tôi ăn, vào con tép to nhất bạn cố tình để dành cho tôi. Mùi khói vương vương trên tóc tôi, vướng vào làn mi cong cong và đôi mắt long lanh đen láy của bạn. Qua làn khói mỏng manh, tôi thấy nụ cười của bạn rạng ngời và thật đẹp.

Quê tôi và bạn thật nên thơ với những cánh đồng mênh mông, xanh bát ngát và xa vô tận. Và núi, núi trải dài cuối chân trời thành một bức tranh nhiều màu sắc. Vào những ngày lúa còn xanh, quê tôi và bạn được nhuộm bằng một màu xanh mát rượi của lúa, của xanh ngát da trời và điểm thêm đâu đó màu trắng tinh khôi của những cánh cò. Tôi còn nhớ bạn hay chỉ cho tôi những chú cò trắng đang thấp thoáng sau đồng lúa xanh mơn mởn, và cả những con cò ma đang nép mình trong bụi tre già. Bạn bảo, ước gì mình là hoạ sĩ, để vẽ thoả thích cả thiên đường đang bày ra trước mắt. Nhưng tôi đã cười ngặt nghẽo vì tôi biết rất rõ tài năng hội hoạ của bạn. Vậy mà bạn không giận, chỉ nheo mắt nhìn tôi và cười rạng rỡ.

Làn khói quê hương cứ mãi vấn vương giữa tôi và bạn, và với cả vùng quê yêu dấu này...

Nụ cười của bạn giống như những giọt nắng tươm mật trên đồng. Vào mùa gặt, cả cánh đồng vàng óng trở nên sinh động và đầy sức sống bởi tiếng chuyện trò của ba, của mẹ, của những bác thợ gặt trên đồng, bởi tiếng máy phóng lúa tành tạch thả từng cụm rơm lên trời, những cụm rơm tung lên như những nhúm bông nhỏ màu vàng rượm. Nhưng có lẽ, ngân vang nhất là tiếng cười của bọn trẻ chúng tôi. Bạn hay kéo tay tôi chạy theo đám bạn nhặt nhạnh từng bông lúa đang vương vãi, nhóm lại thành từng đống lúa nho nhỏ, và tự hào khoe thành tích này với cha mẹ. Nhưng bạn hay bảo, bạn thích nhất là mỗi khi cùng tôi đốt rạ. Những đống rạ to màu vàng tươi được đốt lên sau khi tuốt lúa toả mùi thơm ngai ngái nhưng rất dễ chịu, mùi của thương, của nhớ, để giờ đây, cách nửa vòng trái đất, bạn vẫn không thể nào quên.

Mùi khói lam chiều cứ thế vương vấn vào tuổi thơ của bạn, của tôi. Hương khói hoà quyện vào tóc tôi mỗi chiều tan trường về. Hương khói thơm nồng trong những đêm trăng bạn cùng tôi theo cha đi đốt đồng, trong con cá, con tép bạn nướng cho tôi. Khói làm cay mắt tôi và bạn khi bạn nắm tay tôi và bảo bạn phải đi xa. Nơi bạn đến không có những cánh đồng xanh ngút ngàn, không có con đê nhỏ mà chúng tôi hay câu cá cùng nhau, và làm sao có được hương khói đốt đồng vào mỗi buổi chiều tà. Bạn nói bạn sẽ nhớ tôi, sẽ cất hương khói và kỉ niệm này vào góc to nhất của trái tim, để mãi mãi nhớ, mãi mãi thương, để còn quay trở lại…

Những làn khói quyện vào từng góc rơm, ngọn lúa. Khói mỏng manh dệt thành những vệt dài trong nắng chiều vàng. Bạn bảo, ước gì có thể cất khói đốt đồng vào món quà tôi vừa gửi bạn cho bạn đỡ nhớ, đỡ thương. Còn tôi vẫn sẽ mỉm cười hạnh phúc vì biết rằng hương khói quê hương cứ mãi vấn vương, vương vấn giữa bạn, giữa tôi, và với cả vùng quê yêu dấu này. Dù tôi và bạn có cách xa đến mấy vẫn được nối với nhau bởi một sợi khói lam chiều…

Liên Liên / Vietnamnet