itaexpress / Tin ITA / Thể thao - Giải trí / Văn hóa đọc / Mắt xanh tóc đen: Tình yêu và cái chết

Mắt xanh tóc đen: Tình yêu và cái chết

Một cô gái có thân hình cao ráo và mềm mại, một người đàn ông thanh lịch và cũng cao lớn. Họ gặp nhau vào buổi tối hôm đó trong một quán cafe trên bãi biển. Người đàn ông trong tâm trạng tuyệt vọng, vì một người mà anh ta đã vô tình nhìn thấy vào chính ngày hôm đó, là người mà anh chờ đợi từ lâu nay và anh muốn gặp lại bằng mọi giá: một người thanh niên nước ngoài mắt xanh tóc đen.

Anh yêu cầu cô gái trẻ đến ngủ với anh, trong căn phòng trống nằm đối diện với bãi biển; anh sẽ bao cô. Cô nhận lời. Thế là mở ra một cuộc phưu lưu dữ dội và đau lòng dẫn lối hai nhân vật chính đến bên bờ của sự điên dại và cái chết.

Câu chuyện diễn ra ở thành phố Trouville, nơi cửa sông Seine. Cái vương quốc mang hương vị mặn mòi của biển cả nơi có các vách đá sụt lở, nơi bùn đất chảy đi này, được Duras biến thành một sân khấu kịch thuần túy. Một vài tảng đá đen to lớn và tiếng ì ầm của sóng nước đủ tạo thành sân khấu. Nữ nhân vật chính, trẻ trung, có thân hình mềm mại, mặc quần soóc, thắt một chiếc khăn lụa đen quanh thắt lưng. Thật đơn giản, thật sùng kính.

Duras bị ám ảnh bởi hình ảnh những cô gái cao lớn, xinh đẹp và trong trắng, gàn dở, không thể tiếp cận. Những cô nàng tha hương bi thảm hay như kiểu bà Bovary xa xỉ. Xuất hiện một người đàn ông không yêu phụ nữ, bị dày xé bởi nỗi đau đã để lạc mất người tình mắt xanh tóc đen. Thế là bộ ba được thiết lập, trong một căn phòng. Đó là một cặp bất khả với nàng xinh đẹp và mang chiếc khăn đen, còn chàng là người đồng tính bị tổn thương. Người thứ ba, đó là người nước ngoài, người mắt xanh vắng mặt, người tình khuất bóng.

Người đồng tính trả tiền người phụ nữ mang khăn lụa đen mỗi đêm để cô ngủ với anh. Nhưng người đàn ông không ham muốn cô gái. Ngay từ đầu, đã hỏng bét, đã vô phương cứu chữa, đã lên đến đỉnh điểm, đã mang phong cách Duras. Họ ngủ, họ nhìn nhau, họ nói chuyện. Màu sắc là trắng, đen, một chút xanh và một chút màu của cuộc sống nữa. Căn phòng sẽ mau chóng bị bỏ hoang. Nỗi ám ảnh về khoảng thời gian trôi qua thật bi kịch. Một con tàu trắng xuất hiện và biến mất dọc bờ biển vào ban đêm như bóng ma, như một người chở linh hồn, một người du hành; đến cái chết. Mắt xanh tóc đen đúng ra là một câu chuyện về cái chết hơn là một câu chuyện tình.

Duras thông báo cho bạn biết một tình yêu khủng khiếp, một tình yêu không thể diễn tả thành lời. Trong chuyện của bà có ván cuộc của nàng Margot dũng cảm bảo vệ đến tận cùng sự tồn tại của giây phút chớp nhoáng trong thứ tình yêu điên dại. Nhưng những nhân vật song sinh ngắm nhìn nhau trong giấc ngủ ấy, con tàu đi qua ấy, những bản sao ấy, cái mạng che bằng lụa đen ấy (đúng hơn là một phong tục tình ái) dường như sắp đặt cho nghi lễ của một chuyến đi tang tóc. Cuộc du hành về cái chết…

Duras viết những câu tưởng chừng như tầm thường: “Kinh khủng nhất đó là quên đi những người tình",Làn da trắng của những người tình",“Sự hoan lạc đến nghẹt thở" . Có thể nói đó là những điệp khúc của những bài hát lâm li. Bà khắc ghi lên những câu văn tiểu thuyết - nhiếp ảnh sự cám dỗ, sự lặp đi lặp lại ám ảnh và như vậy truyền cho chúng một sự vầng hào quang tuyệt vời.

Mắt xanh tóc đen là một cuốn tiểu thuyết còn dữ dội. Căn phòng của những người tình thực sự là một căn phòng khác. Một căn phòng cuối cùng. Thật tuyệt vời là sau sự ồn ào của Người tình Duras lại có thể viết một cuốn sách khác đẹp hơn, thuần tuý hơn, lắng sâu trong bóng đêm và sự điên dại.

Duras đã viết một bức thư giới thiệu sự ra đời của cuốn Mắt xanh tóc đen với tinh thần "được ăn cả ngã về không": "Đó là câu chuyện về một tình yêu vĩ đại nhất và khủng khiếp nhất mà tôi từng viết. Tôi biết thứ tình yêu ấy. Người ta giữ nó cho riêng mình". Tình yêu này không có danh xưng. Nó cũng không có từ ngữ, "lầm lạc Chúng ta chẳng có gì nữa để mà mất cả, tôi chẳng đánh mất gì của bạn, cũng như các bạn chẳng đánh mất gì của tôi " Kí tên Duras. Duras như chính bà vẫn thế, chuyên chế và không được trang bị gì. Nhỏ bé, trong chiếc áo thun cổ gấp nếp như trên sân khấu, giống như Piaf trong chiếc váy của đứa trẻ mồ côi.

Hương Đinh / VTV